Bỏ Đi Mà Làm Người – Tào Lữ Phụ – Tào Lữ Phụ
Đánh giá
[Am] Lơ lửng giữa cuộc đời, [C] mê phê pha sớm tối.
[Dm] đôi chân tôi cứ bơi nhưng tiếc [Em] thay tay tôi [Am] mệt rồi
[Am] tôi không thể vào bờ vì bờ [C] xa mà tôi ngáo quá.
[Dm] chẳng tài nào thoát ra khỏi con [Em] ma giữa chốn xa [Am] lạ
[Am] Suy nghĩ giờ chỉ toàn [C] kẹo cần ke đá đấm
[Dm] dăm ba hôm nghỉ chơi, đầu với [Em] thân tôi như [Am] rụng rời
[Am] tương lại sáng ngời ngời, vì nghiện [C] phê mà tôi vứt hết.
[Dm] cuộc đời buồn của [G] tôi, giờ nghiệm [Em] ra 2 chữ sai [Am] rồi.
Còn ai giống như [F] tôi, hãy bỏ đi mà làm [C] người
vì kẹo ke đá phê [F] pha, hỏng đầu đâu ai [C] thấu
oách chi [A] đâu, oai phong gì [G] đâu
cứ chơi lâu trước sau cũng [Am] chầu
đời thật còn chẳng ăn [F] ai, lấy đâu ra mà ảo [E] giác.
nhìn về phía xa [F] xem ai đang đỏ mắt nhìn [C] theo
là mẹ cha đó chứ [F] ai, từng người [G] thân đang mong [C] ngóng.
có sao [A] đâu bao lâu thì [G] bao, cố quyết tâm cai dứt thôi [Am] mà.
vì chúng ta sinh [G] ra đâu phải để [Am] nghiện