Bé cây đàn ngôi nhà xanh đồi cỏ (Bé Ca 7) – Phạm Duy
Đánh giá
[F] Một sáng mùa [C] xuân có [F] nắng tươi [Bb] hồng
Băng qua ngọn [F] đồi chim [C] hót mênh [F] mông
Dưới gót chân [Bb] anh, ướt [F] mềm ngọn [Dm] cỏ
Cơn gió ngỡ [C#] ngàng về đậu tóc [F] nhung
Vô tình ngang [F] nhà mầu xanh lá cây
Có đàn bướm [Gm] vàng chập chờn cánh bay
Thế rồi anh [Bb] nhìn bên hàng rào [Eb] cây
Thấy bé ôm [Ab] đàn dịu dàng mắt [F] ngây
Có phải bé [F] là những giọt sương trong ?
[C] Ngủ trên bông cỏ, ở giữa cánh [F] đồng
Có phải bé [Bb] là, là nai mắt ngọc
Tay bé vụng [C] về như tuổi bé [F] không ?
Bé đưa [Dm] tay ngang vừng trán ngoan hiền
Cười chào [Fanh, trông như chim tên [Bb] Quyên
Cây đàn thấp hơn mái đầu đôi [F] chút
Anh ngỡ [C] mình lạc vào cảnh thần [F] tiên
Bé đưa [Dm] tay, nghiêng đầu bắt anh đàn
Một bài [F] nghe vui như chim ca [Gm] hoan
Anh chợt thấy xanh ngát trời trong [F] mắt
Trong hạt [C] huyền, nhạc rộn ràng thần [F] tiên
[C#] Chiều chuộng bé thơ, gặp gỡ tình [F#] cờ
Anh đàn cho [C#] bé tựa [Ab] cửa [C#] nghe
Cho chú chuồn chuồn từ [B] xa bay [F#] tới
Với bé, nghe [Ab] đàn trong nắng vừa [C#] lên
Một sáng mùa [F] Xuân nắng soi trên [Bb] đồi
Nắng đã lên [C] rồi bên mái nhà [F] vui
Nắng đã lên [bb] cao ươm vàng ngọn cỏ
Nắng sẽ tô [C#] hồng cuộc đời bé [F] ơi !
Anh đàn xong [F] rồi trả cho bé chơi
Bé cảm ơn [Gm] bằng nụ cười rất tươi
Vẫy chào anh [Bb] về, xuống đồi xa [Eb] xôi
Bé đứng trông [Ab] vời, một mình lẻ [F] loi
Bé đứng trông [Ab] vời, một mình lẻ [F] loi