Bất chợt ta nhìn nhau – Võ Đông Điền
Đánh giá
Bất [Dm] chợt em nhìn anh, lắng [C] nghe từng kỷ [Dm] niệm
Bất chợt anh nhìn [Gm] em, nhớ những [C] ngày xa [F] xưa
Ta quen [Gm] nhau, ta yêu [Bb] nhau, ta xa [A7] nhau, chẳng nhớ độ [Dm] nào
Dòng sông [Gm] xanh đã trôi đi theo tháng [Bb] năm, âm [A7] thầm sóng [Dm] vỗ
Tuổi ngây [Gm] thơ đã trôi đi theo ước [A7] mơ, có [Gm] chăng là nỗi [A7] nhớ.
Bất [Dm] chợt nghe thời gian, lá [C] thu vàng mấy [Dm] độ
Bất chợt nghe tình [Gm] yêu, gió chuyển [C] mùa heo [F] may
Đâu thơ [Gm] ngây, tay trong [Bb] tay sang thu [A7] nay một chuỗi ngày [Dm] dài
Tình yêu [Gm] xưa ngỡ phôi pha như giấc [Bb] mơ, cung [A7] đàn đã [Dm] lỡ
Đập gương [Gm] xưa có thấy đâu, trong bóng [A7] gương vỡ tan, lỡ [Dm] làng.
Tình [F] cờ gặp nhau đây tưởng rằng phôi [A7] phai, bâng khuâng người em [Dm] gái
Mắt [Bb] em khi nhìn [Gm] anh mắt [C] anh khi nhìn [F] em
Tìm chút hương [Gm] xưa hạt nắng trong [Bb] mưa
Một chút xa [A7] xôi, một chút bồi [Dm] hồi.
[A] Sao không như ngày ấy ngày em tròn hai mươi tuổi
[Gm] Sao không như ngày [A7] ấy để anh mãi còn đôi [Dm] mươi.