Bất chợt một chiều mưa – Trương Hoàng Xuân
Đánh giá
1. Đứng trên hè [Am] phố, chờ qua cơn mưa bất chợt
Nước mắt lạnh [F] ướt như [A7] dòng nước mắt qua [Dm] tim
Lỡ mất tình [G] yêu, bây [F] giờ biết đâu mà [E7] tìm
Ngày nào mới [G] quen trên phố xưa một chiều [E7] mưa
2. Nhớ sao là [Am] nhớ ngày nào cũng chung lối về
Nhớ sao là [F] nhớ những [A7] chiều mưa rớt lê [Dm] thê
Nhớ những chiều [G] mưa, tơ [F] trời đã se tơ [E7] lòng
Mà ta cứ [G] mong mưa [E7] mãi cho hồng ước [Am] mơ
ĐK: Ngày [Am] ấy, được yêu ta bỗng dại [Dm] khờ
Tưởng [G] chừng với nàng chỉ có riêng [C] ta
Từ [E7] đó, được yêu ta cứ hững [Am] hỡ
Cứ cho [G] nàng, dưới [E7] mưa phải chờ đợi [Am] ta
3. Đứng trên hè [Am] phố, chiều này cơn mưa bất chợt
Mới hay mình [F] đã vô [A7] tình đánh mất con [Dm] tim
Nước mắt tình [G] yêu bây [F] giờ lớn hơn mưa [E7] chiều
Cầu trời cứ [G] mưa cho [E7] đáng trái tim dại [Am] khờ.