Ai vô xứ Nghệ – Phạm Tuyên thơ Huy Cận

Tone

Đánh giá

 

Ai đi vô nơi [Em]  đây, xin dừng [D]  chân xứ [Em]  Nghệ

Ai đi [D]  ra nơi [Am]  đây, xin chân [G]  dừng xứ [Bm]  Nghệ

Nghe câu [D]  hò ví [B7]  dặm, càng lắng [Em]  lại càng [G]  sâu

Như sông [Am]  Lam chảy [Bm]  chậm, đọng bao [B7]  thuở vui [Em]  sầu.

 

Ai ơi [D]  cà xứ [B7]  Nghệ, càng mặn [G]  lại càng [Em]  giòn

Nước chè [C]  xanh xứ [Em]  Nghệ, càng chát [B7]  lại càng [Am]  ngon

Tình xứ [C]  Nghệ không [Em]  mau, nhưng bén [Am]  rồi mà sâu [G]  lắng

Quen xứ [D]  Nghệ quen [Bm]  lâu, càng tình [D]  sâu nghĩa [B7]  nặng.

 

Khoai lang [D]  vàng, xứ [B7]  Nghệ càng nhai [G]  kỹ càng [Em]  bùi

Cam Xã [C]  Đoài xứ [Em]  Nghệ, càng chín [B7]  lại càng [Am]  thơm

Đất này [D]  đất Xô [Em]  Viết Đảng mở [C]  rộng cờ [Em]  hồng

Lửa thử [D]  vàng mới [Am]  biết, mặn mà [B7]  tình công [Em]  nông.

 

* Ôi tâm hồn xứ [E]  Nghệ [A] 

Trong [C#m]  hồn Việt Nam [F#m]  ta

Có từ [B]  thuở ông cha

Rất [F#m]  xưa mà rất [B7]  trẻ

 

Giống như [E]  Bác của [Abm]  ta

Một người con xứ [E]  Nghệ

Giống như [Abm]  Bác của [F#m]  ta

Một con [B7]  người xứ [E]  Nghệ.