Đôi mắt người xưa – Ngân Giang

Tone

Đánh giá

 

1. Chuyện tình của [Dm]  tôi tan vỡ từ lâu [F]  rồi tưởng không bao giờ còn [Dm]  nhớ

Nhưng bỗng một [Gm]  hôm trên đường ra phố [C]  thị tôi gặp người yêu ngày [Dm]  nào

Đôi mắt ưu [A7]  tư thât buồn nàng nhìn [Dm]  tôi

Rồi quay mặt bước [F]  đi, như [Gm]  không hề quen [Dm]  biết

Cũng đôi mắt [A7]  này năm xưa lạc vào hồn [Dm]  tôi

Trong những đêm không [A7]  ngủ, trong đèn nhìn khói thuốc [Dm]  bay.

 

ĐK:

[C]  Em dĩ vãng đôi [Dm]  mình được dệt [Bb]  thành bao kỷ [Dm]  niệm, từ [F]  khi mới quen [Dm]  nhau

[Gm]  Ôi đôi mắt người [A7]  xưa bao lần khóc ướt vai [Dm]  tôi, trong [F]  những đêm nghẹn [Dm]  ngào

[C]  Rồi ngày tháng êm [F]  trôi, cuộc đời chia hai [A7]  lối

Bỗng một [Gm]  hôm có thiệp [A7]  hồng báo tin [Dm]  vui

Tin em lấy [F]  chồng, khi về bên [Bb]  ấy em có [A7]  nhớ người xưa [Dm]  không.

 

2. Người tình của [Dm]  tôi xa cách từ bao [F]  ngày tưởng không bao giờ gặp [Dm]  nữa

Cơn gió chiều [Gm]  nay vô tình mang nỗi [C]  buồn cho kỷ niệm thêm ngẹn [Dm]  ngào

Thôi trách nhau [A7]  chi, chuyện tình dù dở [Dm]  dang

Đã tan thành khói [F]  sương, xin [Gm]  quên vào dĩ [Dm]  vãng

Đôi mắt người [A7]  xưa, xin đừng buồn vì [Dm]  tôi

Cho trái tim tôi [A7]  ngủ quên chuyện tình xưa [Dm]  lỡ làng.