Chuyện giàn thiên lý 2 – Anh Bằng thơ Yên Thao

Tone

Đánh giá

 

1. Đã nhiều năm qua [Am]  rồi 

Tôi là người lính chiến 

Quên thân mình giữ làng quê 

Những chiều rừng hành [Dm]  quân 

Thương về người em [C]  gái 

Chờ [G]  mãi tôi chưa lần [Am]  về. 

 

Nàng yêu loài [Em]  hoa tên là thiên [Am]  lý 

Nên lấy phải chồng đi xa 

Nhớ trước hiên nhà [Dm]  tranh 

Có giàn hoa màu [Em]  trắng 

Em [G]  cười nói xinh [Am]  xinh. 

 

ĐK:

[G]  Đêm nay bước [Em]  chân tôi trở lại làng [G]  xưa 

Sao lấp lánh [Em]  trên sông lành lạnh về [Am]  khuya 

Nhìn phía bên kia [Dm]  bờ 

Đó làng tôi [Am]  mờ mờ tựa [Em]  như cánh đồng [Am]  hoang. 

 

[G]  Sau bao nhớ [Em]  nhung mong gặp lại người [G]  thương 

Nhưng khói súng [Em]  bay bay mịt mù quê [Am]  hương 

Chẳng biết em bây [Dm]  giờ có còn ôm mẹ [Am]  già 

Ủi [C]  an như ngày [Am]  xưa.

 

2. Chiến trường ôi điêu [Am]  tàn 

Ngôi đền thờ rách nát 

Thôi không còn những hồi chuông 

Mái nhà nghèo tôi [Dm]  thương 

Bên một giàn thiên [C]  lý 

Buồn [G]  lắm biết đâu mà [Am]  tìm.

 

Người yêu còn [Em]  không hay là đã [Am]  chết

Trong khói lửa ngập quê hương 

Thức trắng đêm hỏa [Dm]  châu 

Khiến lòng thêm sầu [Em]  nhớ 

Ôi [G]  giàn thiên lý [Am]  đâu.