Hai sắc hoa tigôn – Trần Trịnh thơ T.T.Kh

Tone

Đánh giá

 

Một [Am]  mùa thu [Dm]  trước mỗi hoàng [Am]  hôn 

Nhặt [F]  cánh hoa rơi chẳng thấy [Am]  buồn 

Nhuộm [Dm]  ánh nắng tà qua mái [F]  tóc 

Tôi [E7]  chờ đến với yêu [Am]  đương

 

Người [A]  ấy thường hay vuốt tóc [Bm]  tôi 

Thở [E7]  dài trong lúc thấy tôi [A]  vui 

Bảo [Bm]  rằng: "Hoa dáng như tim [F#m]  vỡ 

Anh [E7]  sợ tình ta cũng [A]  vỡ thôi"

 

Thuở [A]  ấy nào tôi đã hiểu [Bm]  gì 

Cánh [E7]  hoa tan tác của chia [A]  ly

Cho [Bm]  nên cười đáp: "Màu hoa [F#m]  trắng 

Là [E7]  chút lòng trong chẳng biến [A]  suy"

 

Tôi [A]  nhớ người hay vuốt tóc [Bm]  tôi 

Hỏi [E7]  thầm những lúc khi tôi [A]  vui 

Bảo [Bm]  rằng: "Hoa dáng như tim [F#m]  vỡ 

Anh [E7]  biết tình ta cũng [A]  vỡ thôi

 

Thuở [A]  đó lòng tôi chẳng hiểu [Bm]  gì 

Cánh [E7]  hoa tan tác của chia [A]  ly

Nên [Bm]  tôi cười bảo: "Màu hoa [F#m]  trắng 

Là [E7]  cũng là trong [A]  trắng thôi"

 

Nếu [A]  biết rằng tôi đã lấy [Bm]  chồng 

Trời [E7]  ơi! Người ấy có buồn [A]  không?

Có [Bm]  thầm nghĩ đến loài hoa [F#m]  vỡ 

Tựa [E7]  trái tim phai, tựa máu [A]  hồng?