Đừng quên chuyện chúng mình – Hoàng Trang – Ngọc Chiêu

Tone

Đánh giá

 

Chuyện [Am]  từ năm trước lúc trời vào [C]  đông

Ngày [E7]  ngày anh đến đón em khi tan [Am]  trường

Ước mơ trong [Dm]  đời chúng mình chung [Am]  lối

Như bóng đôi ta [Dm]  nghiêng dài trên hè [Am]  phố

Dù cho đường [C]  trần mòn chân gian [F]  khổ

Rồi mình cũng vượt [Am]  qua.

 

Và [Am]  đời không như chúng mình thầm [C]  mơ

Một [E7]  chiều mưa gió ước đôi tâm [Am]  hồn

Chúng ta vui [Dm]  buồn đến một vùng [Am]  quê

Non nước chưa yên [Dm]  nên mình xa từ [Am]  đó

Rời nhau một [C]  người nhìn theo khoảng [F]  buồn

Hẹn ngày vui gặp [Am]  nhau.

 

Trọn đời [C]  không quên người lính chiến yêu [E7]  em

Nhìn một loài [Am]  hoa em chợt nhớ đến tên [Dm]  anh

Những trưa tan [Am]  trường bóng soi trên [Dm]  đường

lòng thầm [E7]  thương thầm [Am]  nhớ.

 

Tình mình [C]  ghi sâu vào ký ức con [E7]  tim

Và một lần [Am]  thương chưa tròn tiếng nói yêu [Dm]  đương

Hứa không bao [Am]  giờ trái tim nhạt [Dm]  nhòa

Một người [E7]  vui sa [Am]  trường.

 

Chuyện [Am]  mình yêu nhau suốt đời đừng [C]  quên

Dù [E7]  rằng xa cách chắc anh không [Am]  buồn

Với anh em [Dm]  là bóng hình theo [Am]  dấu

Cho ấm con tim [Dm]  đêm còn trong băng [Am]  giá

Lòng xin một [C]  điều người yêu biết [F]  rằng

Thật tình mình tìm [Am]  thương.