Người lữ khách – Thanh Sơn
Đánh giá
1. Một sáng mùa [Dm] thu, lữ khách [Am] già về thăm xóm cũ
Đường đất cỏ [C] cây xưa hững hờ đôi [F] gót
Liếc dừa còn [G] đây nhưng chiếc cầu đã [C] gãy
Lòng miên [E7] man xui khiến lữ khách [Am] buồn.
2. Một sáng cũng mùa [Dm] thu đã lâu [Am] rồi phần tư thế kỷ
Bỏ xóm làng [C] ra đi giữa mùa chinh [F] biến
Đứa nhỏ trẻ nằm [G] trong nôi chết vì lửa [C] khói
Niềm cô [E7] đơn nơi xứ lạ quê [Am] người.
ĐK: [Am] Nhớ bao nhiêu là [G] nhớ hồi chuông ngân nức [C] nở
Ngỡ như là giấc [Dm] mơ thoáng [E7] buồn chợt dư âm tìm [Am] đến
Hương cũ có ai [E7] quên để mà làm [Dm] chi nước mắt rơi trong [Am] lòng
Lá vàng còn [Dm] đây mà lá [G] xanh đã rụng [Am] rồi.
3. Từ đó mùa [Dm] thu lữ khách [Am] già bỏ đi đi mất
Trời đất ngẩn [C] ngơ thương cũng buồn lay [F] lắt
Tháng ngày vội [G] đi qua những người trong [C] xóm
Cảm thông [E7] nên thương xót lữ khách [Am] già.