Màu tím hoa sim – Song Ngọc thơ Hữu Loan
Đánh giá
Nàng có [Em] ba người [Am] anh đi quân [Em] đội
Những đứa em nàng, có [G] em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh [Am] tôi người chiến binh xa gia [Em] đình
Yêu [C] nàng như tình yêu em [G] gái
Ngày hợp [G] hôn nàng không đòi may áo [C] cưới
Tôi mặc đồ quân [Am] nhân đôi [G] giày đinh bết [D] bùn đất hành [B7] quân
Nàng cười xinh [Em] xinh bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị [G] về cưới nhau xong là [Em] đi, cưới [C] nhau xong là [Em] đi
[Em] Từ chốn xa [G] xôi nhớ về ái [Em] ngại
Lấy [C] chồng đời chiến [Am] chinh mấy [G] người đi trở lại
Lỡ khi mình không [Em] về thì thương người [G] vợ chờ bé bỏng chiều quê
Nhưng không [Em] chết người trai khói [G] lửa
Mà chết [B7] người gái nhỏ hậu [Em] phương
Tóc nàng xanh [Em] xanh ngắn chưa đầy [G] búi
Em! em ơi giây phút [C] cuối không [Em] được nghe em [C] nói
Không [G] nhìn thấy nhau một [Em] lần
Ngày xưa nàng thích hoa sim [Em] tím
Nàng vá cho [B7] chồng tấm áo ngày [Em] xưa
Một chiều rừng [Em] mưa ba người anh từ chiến trường đông bắc
Được tin em gái [G] mất trước tin em lấy chồng
Trời gió sớm thu [B7] về, gờn gợn nước [Em] sông
Nói : Đứa em nhỏ lớn lên ngỡ ngàng trông ảnh chị
Khi gió sớm thu về cỏ vàng quanh mộ chí
Nhưng chiều hành [Em] quân qua những đồi sim
Những đồi hoa sim tím cả chiều [Am] hoang ôi biền [Em] biệt
Nhìn áo rách [G] vai, tôi hát trong màu hoa, áo anh sứt chỉ đường [C] tà
Vợ anh chết [B7] sớm mẹ già chưa [Em] khâu