Nỗi đau niềm nhớ – Ngọc Lan – Ngọc Lan
Đánh giá
1. [F] Đừng nhìn [Dm] em, [A#] xin anh lắng [C] nghe, người yêu
[F] Lòng em [Dm] chất ngất những [A#] đớn đau
[C] Có hay người yêu [Dm] dấu. Ôi! đêm [Am] sầu mãi [Dm] mãi
[G] Mình cho nhau lần [C] cuối [Am] cùng
Khi anh [Gsus2] ra đi, hàng cây thẫn thơ [F] buồn
2. Chỉ mình [Dm] em, lặng [A#] im trong bóng [C] đêm, người yêu
[F] Và thao [Dm] thức với nỗi [A#] nhớ thương
[C] Có hay người yêu [Dm] hỡi. Ôi! đêm [Am] sầu mãi [Dm] mãi
[G] Để quanh hiu về [C] chốn [Am] này
Từ đó [Gsus2] những đêm dài biết vui buồn cùng [C] ai
ĐK: [C] Anh ra [Gsus2] đi, [Dm] cho đêm mưa thật lâu.
Và ngày [D#] qua, nắng [F] u sầu
Thì mình [A#] em nỗi [F] đau còn [A#] theo hoài
[C] Người yêu hỡi, giờ đây anh [D#] có [A#] hay, [Csus2] hỡi anh
[C] Khi anh [Gsus2] đi, [Dm] em quên bao mùa xuân.
Mùa hè [D#] qua rất [F] u buồn
Mùa thu [A#] lá khô còn [F] rơi hoài
[C] Người yêu hỡi, giờ đây anh [D#] có [A#] hay, hỡi anh
* [F] Đừng nhìn [Dm] em, [A#] xin anh lắng [C] nghe, người yêu
[F] Lòng em [Dm] chất ngất với [A#] đớn đau
[C] Có hay người yêu [Dm] dấu. Ôi! đêm [Am] sầu mãi [Dm] mãi
[G] Người yêu thôi đành [C] giã [Am] từ, còn
đó cơn [Gsus2] mưa nào với nỗi đau niềm [C] nhớ