Kẻ Cô Đơn – DAT – Đan Đan
Đánh giá
Capo 1
Tone [F]
[A#] Sớm mai hòa, một [C] chút mây [Am] ngỡ đâu người, còn [Dm] đó đây
[Gm] Mông lung, gửi [C] vào làn gió [F] ấy. [C]
[A#] Phía sau người, người [C] luôn có tôi ngày [Am] đến bên em chẳng [D7] xa xôi
Tôi [Gm] sẽ đợi, đợi [C] ngày người đến bên [F] tôi.
Những [A#] năm tháng ấy anh đã dần quen làm [C] bạn với sự cô đơn
Suy [Am] nghĩ trong anh luôn nghĩ về em như [Dm] là những cơn sóng lớn
Luôn [Gm] tấp nập, chẳng cách nào anh có [C] thể ngăn cản nổi
Hãy nói cho [F] anh, anh phải làm sao khi va vào [C] tình yêu là một cái tội
Giờ [A#] đây chỉ toàn mang trong mình là nỗi [C] sợ vì bị chối bỏ
Vừa [Am] nghĩ sẽ ở bên em cũng nghĩ làm [D7] sao trốn chạy khỏi nó
Anh [Gm] xin lỗi, vì đôi chân anh đã [C] ngấm mỏi mệt rã rời
Đành [F] hẹn em ở kiếp sau, ở một nơi chỉ có hai ta phương trời mới.
Vị [A#] trí của kẻ cô [C] đơn nước [Am] mắt như mưa từng [Dm] cơn.
Dẫu [Gm] biết rằng, duyên [C] ta như hoa trái [F] mùa [C] , duyên [C] ta như hoa trái [F] mùa [C]
Người [A#] hỡi, lòng người người [C] có biết chăng tình [Am] em trao anh người [D7] ơi
Giờ [Gm] đây chỉ [C] đọng lại mỗi phút [F] giây
[A#] Đồng hồ chỉ điểm, hoàng [C] hôn dần buông, màn [Am] đêm kia dần kéo [Dm] đến
[Gm] Một mình ta, nằm [C] khóc trong chiếc [F] chăn mềm. [C]
Vị [A#] trí của kẻ cô [C] đơn nước [Am] mắt như mưa từng [Dm] cơn.
Dẫu [Gm] biết rằng, duyên [C] ta [F]
Vị [D] trí của kẻ cô [E] đơn nước [C#m] mắt như mưa từng [F#m] cơn.
Dẫu [Bm] biết rằng, duyên [E] ta như hoa trái [A] mùa. [E]
Người [D] hỡi, lòng người người [E] có biết chăng tình [C#m] anh trao em người [F#7] ơi
Giờ [Bm] đây chỉ [E] đọng lại mỗi phút [A] giây
Người [D] thương đã đi; chẳng [E] câu biệt ly, vì [C#m] sao người lại như [F#m] thế
[Bm] Ta từng tin, lời [E] nói dối thật [A] thà.