Tôi Đã Mong Mình Quên – Huỳnh Quốc Huy – Minh Tuyết
Đánh giá
Capo 1
[Em] Em đã ở [D] đâu ngoài trời đang [C] mưa
[Am] Người ta đón [D] đưa em về [G] chưa [E7]
[Am] Phố hôm nay vắng [B7] rồi, vắng [Em] rồi một nụ [E7] cười
[Am] Của cô gái năm xưa cùng tôi ước [B7] mơ.
[Em] Tôi đã quên thật [D] chưa!? Ngàn lời [C] hứa
[Am] Mà anh đã trao [D] tôi thuở ngây [G] thơ [E7]
[Am] Hứa bên tôi suốt [B7] đời, hứa [Em] không hề xa [E7] rời
[Am] Hứa nhiều thật nhiều rồi quên [B7] thôi.
ĐK:
Vào ngày [Em] gió mưa ấy, người [D] buông rời tay, đằng [C] sau mình mắt [G] cay
Người [Am] lấy đi hết, người [G] phá tan hết nhưng hy [F#7] vọng mà tôi đắp [B7] xây
Rồi ngày [Em] tháng sau đó một mình [D] tôi thật khó bước [C] qua hồi ức đắng [G] cay
Đừng [Am] mong tôi chúc người [G] sẽ hạnh phúc khi [B7] người bỏ rơi tôi như thế [Em] này.
[Em] Tôi đã mong mình [D] quên chẳng [C] buồn nữa
[Am] Mà con tim vẫn run [D] lên từng chiều [G] mưa [E7]
[Am] Mưa vẫn rớt bên [B7] đời buồn [Em] cho tôi mất đi [E7] người
[Am] Nhiều năm sau vết thương kia vẫn còn [B7] mới.