Đà Nẵng một chiều nắng lạ – Nguyễn Minh Anh – Phan Cư
Đánh giá
1. Qua đèo Hải [Am] Vân sương ban mai mờ trong [F] nắng
Bên dãy Trường [Dm] Sơn cao cheo leo bạc trắng mây [Em] trời
Về với quê [G] anh nơi cát trắng trời trắng [Dm] gió
Bãi biển Mỹ Khê [G] ngàn đời vẫn đẹp tựa như [C] tranh
2. Anh hiểu vì [Am] sao con tim anh tràn nỗi [F] nhớ
Như ngàn đợt [Dm] sóng đang dâng trong lòng biển dạt [Em] dào
Đà Nẵng thân [G] yêu biển như thấm từng mạch [Dm] máu
Xa cách bao tháng [G] ngày càng thêm nặng tình quê [Am] hương.
Đk 1. Dòng sông Hàn chiều [Dm] nay trôi mênh mông đổ về biển [C] lớn
Bên những con [G] đường lộng gió phía trời [F] xa
Đà Nẵng hôm [Dm] nay đi bên em một chiều nắng [Em] lạ
Thương lắm câu [G] hò xứ Quảng lạc hồn [Am] thơ
Đk 2. Non Nước Ngũ Hành [Dm] Sơn bay xôn xao từng đàn chim [C] Yến
Ngắm đảo Sơn [G] Trà Suối Đá đẹp mộng [F] mơ
Đà Nẵng thân [Dm] yêu ôi quê ta rừng vàng biển [Em] bạc
Ai đến một [G] lần không đành lòng rời [Am] xa.