Tối Qua Sáng Nay – Nguyễn Văn Chung – Hoàng Đức Thịnh

Tone

Đánh giá

 

 

 Tối [F] qua vừa về đến [Am] nhà mẹ còn đứng [Bb] chờ, và mắng [C] ta!

Sáng [F] nay, chẳng ai la [Am] nữa mặc [Gm] ta ngủ quên tận [C] trưa!

Tối [F] qua, lò bếp vẫn [Am] hồng mẹ còn hỏi [Bb] rằng “Đói [C] không?”

Sáng [F] nay, vừa ăn vừa [Am] khóc ở [Gm] nhà mà sao lạc [C] lõng! 

 

Ước [Am] gì Mẹ còn bên [Dm] ta. Ước [Am] gì Mẹ vẫn đây [Dm] với ta!

Thế [Am] gian mất đi một [Dm] người thế nhưng lòng [Gm] ta đánh [C] mất cả [F] cuộc đời! 

 

Tối [F] qua nghĩ mình quá [Am] vội bỏ quên mấy [Bb] lời cảm [C] ơn! 

Sáng [F] nay, một câu xin [Am] lỗi cũng [Gm] không nói được Mẹ [C] ơi

Tối [F] qua, còn ngồi nói [Am] cười chuyện trò với [Bb] Mẹ rất [C] vui

Sáng [F] nay còn mình ta [Am] thôi giật [Gm] mình, mình đã mồ [C] côi! 

 

Ước [Am] gì Mẹ còn bên [Dm] ta. Ước [Am] gì Mẹ vẫn đây [Dm] với ta!

Thế [Am] gian mất đi một [Dm] người thế nhưng lòng [Gm] ta đánh [C] mất cả [F] cuộc đời! 

Tối [Am] qua chỉ là quá [Dm] khứ sáng [Am] nay mọi chuyện đã [Dm] đổi thay

Thế [Am] gian mất đi một [Dm] người thế nhưng lòng [Gm] ta đánh [C] mất cả [F] cuộc đời!

Sáng nay nhận [Gm] ra, ta mất [C] Mẹ thật [F] rồi!