Chiều buồn – Quan Chí Thành – Ngọc Bích
Đánh giá
1. Một chiều thật buồn lê gót lang [Am] thang [Ammaj7Am7]
Mình ta đơn [Am6] bóng bước chân ngỡ [Dm] ngàng [BbBm7b5]
Phố xá bây [E7] giờ bỗng nghe tiêu [Am] điều
Hỡi còn [E7] đâu ưu ái mặn [F7] mà
Những ngày [Bm7b5] xưa sánh bước bên [E7] nhau.
2. Một chiều thật buồn mưa gió qua [Am] đây [Ammaj7Am7]
Buồn hoen mi [Am6] mắt nhớ nhung lệ [Dm] đầy [BbBm7b5]
Nhớ dáng yêu [E7] kiều nhớ đôi môi [Am] mềm
Nhớ vòng [E7] tay êm ấm dịu [F7] dàng
Nhớ từng [E7] câu âu yếm nồng [Am] nàn.
ĐK:
Buồn [Fmaj7] ơi [A7] biết đến bao [Dm] giờ
Hay còn [Bm7b5] mãi trong [E7] cơn mong [Am] chờ [GF]
Ta vẫy [C] gọi [E7] thời gian hững [Dm] hờ [Dm7/C]
Hãy mang [E7] đi ngày tháng bơ [Am] vơ.
3. Rồi từng chiều buồn ta vẫn lang [Am] thang [Ammaj7Am7]
Còn nghe thương [Am6] tiếc mối duyên lỡ [Dm] làng [BbBm7b5]
Vẫn ngóng trông [E7] chờ giấc mơ hão [Am] huyền
Để giờ [E7] đây hon héo hình [F7] hài
Để giờ [E7] đây ta mãi còn [Am] buồn.