Số phận bẽ bàng – Trúc Mai – Thanh Sơn
Đánh giá
1. [Am] Nước mắt em nhỏ xuống để khóc [C] thương duyên mình bẽ [Am] bàng
Vì đời [Dm] em sẽ chung [E7] thân về với [Am] chồng
Mà lòng em vẫn [F] biết, biết anh [G7] buồn
Mất em [C] rồi, mất em [E7] rồi còn tìm [Dm] đâu ngày yêu [E7] dấu.
2. [Am] Em không còn gì nữa tìm đến [C] nhau chỉ làm khổ [Am] nhiều
Ngày còn [Dm] anh sớm đưa [E7] đi chiều đón [Am] về
Giờ đường xưa vẫn [F] đó vắng một [G7] người thiếu tiếng [C] cười
Ôi nhân [E7] tình chào biệt nhau nhớ nào [Am] nguôi
ĐK: [Am] Em có lặng nghe đời là [C] sầu và ngày nay số phận [F] mình
Người đỉnh cao đứa vực [E7] sâu
[Dm] Xin đến gần [Am] nhau xoá niềm [E7] đau mặt nhìn mặt
Một lần [Am] cuối khóc cho vơi suốt đêm [E7] nay rồi giã [Am] từ
3. [Am] Những đêm mưa lặng lẽ hồn chết [C] theo cơn buồn kéo [Am] về
Kỷ niệm [Dm] ơi mãi bên [E7] tôi và suốt [Am] đời
Dòng thời gian thương [F] nhớ đến bao [G7] giờ khó phai [C] mờ
Em tôn [E7] thờ một mình anh với tình [Am] đầu.