Chân nguyên – Gia Huy – Trực Hối
Đánh giá
1. Chân [F] nguyên, tiếng ấy quen [C7] thân từ thuở hồng [F] hoang
[Gm] Chân nguyên, bóng dáng song [C7] sinh từ cõi địa [F] đàng
Mãi [Dm] theo hoa đốm hư [C7] không chìm [Dm] trong biển tối mênh [Gm] mông
Từ [C7] ấy ta quên đường [Dm] về, ta quên đường [Gm] về, Chân nguyên [C7] ơi !
2. Chân [F] nguyên, chẳng cách không [C7] gian và chẳng thời [F] gian
[Gm] Chân Nguyên, người vẫn trung [C7] trinh chờ ta trở [F] về
Mãi [Dm] mê trong chốn trần [Am] lao chìm [Dm] trong thinh sắc xôn [Gm] xao
Từ [C7] ấy ta quên đường [F] về, ta quên đường [C7] về, Chân Nguyên [F] ơi !
ĐK: [F] Tiếng chuông [Dm] chùa vang vọng từ [Am] xa
Sớm [Gm] khuya như giục lòng [Dm] ta
Trở [Gm] về nơi quê [C7] nhà
Cuộc [F] đời như khói như sương
Mà [Bb] người sao mãi vấn [Am] vương
Mê [C7] lầm nên đau thương trầm luân [Gm] mãi! [C7]
[F] Lối đi [Dm] về đuốc tuệ thường [Am] soi
Tiếng [Gm] từ âm mãi thường [Dm] vang
Đường [Gm] đi trải ánh nắng [C7] vàng
Trở [F] về ân trú Chân Nguyên
Cuộc [Bb] trần thôi hết đảo [C7] điên
Tâm thường như hư không Chân [F] Nguyên!
Đọc: Tiếng chuông chùa vang vọng từ xa
Sớm khuya như giục lòng ta trở về nơi quê nhà
Cuộc đời như khói như sương
mà người sao mãi vấn vương mê lầm nên đau thương trầm luân mãi