Tiếng Chuông Khuya – Quách Tuấn Du – Giác An
Đánh giá
1. [Em] Lặng nhìn về quá khứ, bước chân [B7] hoang trôi dạc giữa [Em] nhân gian
Cuộc đời đầy [D] bóng tối, sống trong mơ không tìm ra [G] hướng đi
Chợt một [Am] hôm con đến đây, chùa mờ [Em] sương trong bóng cây
Và lòng [Am] con như lắng yên nghe chuông chùa [B7] dâng
2. [Em] Dịu dàng lời Kinh thiêng, cất vang [B7] lên thâm trầm dưới [Em] trăng đêm
Nhịp nhàng hồi [D] chuông khuya, tiếng ngân nga êm đềm chốn [G] sơn khê
Từng lời [Am] Kinh soi sáng tâm , từng hồi [Em] chuông vang pháp âm
Rồi lòng [Am] con như thoát [B7] ra muôn vạn nổi [Em] buồn
ĐK: [Em] Nghe tiếng chuông, tiếng chuông [E7] ngân tan dần tối [Am] tăm
[D] Nghe tiếng Kinh, tiếng Kinh khuya xoa dịu nổi [G] đau
[Am] Ước mong được thái [D] an, [G] chúng sanh ngừng [C] trái ngang
[Am] Ánh đạo Từ [B7] bi truyền lan ngàn [Am] nơi, tình thương ngời [B7] sáng
3. [Em] Nhìn Phật đài trang nghiêm ánh trăng [B7] như Chư Phật sáng [Em] vô biên
Lòng nhẹ nhàng [D] thanh lương, đóa hoa sen đang bừng khai [G] sắc hương
Hồi chuông [Am] khuya trong gió sương, dìu đời [Em] con xa bến mê
Ngàn sầu [Am] đau như lá [B7] thu rơi rụng [Em] cuối mùa