Đêm cô đơn – Nguyễn Nhất Huy
Đánh giá
1. [Dm] Một mình giữa đêm tối, thương nhớ em về nơi xứ [Gm] người
Một mình giữa đêm [Bb] tối, nghe nỗi [C] đau lạc loài biển [F] khơi
[A7] Dòng đời đã thay [Dm] đổi, còn ta đứng cô đơn chờ [Gm] ai
Khi mái [Bb] hiên buồn đầy lá [C] rơi, nghe nhớ [F] thương còn [A7] đây.
2. [Dm] Một mình giữa đêm tối, thương cánh chim về nơi cuối [Gm] trời
Dòng đời đã thay [Bb] đổi, nhưng tháng [C] năm tình đầu chẳng [F] nguôi
[A7] Người về chốn xa [Dm] ấy, còn ta đứng cô đơn chờ [Gm] ai
Nghe mái [Bb] hiên xạc xào lá [A7] rơi ngỡ em [Dm] về.
ĐK: Đêm cô [Bb] đơn mơ tiếng em [C] cười, chợt thành [C7] phố nhớ đôi tình [F] nhân
Ôm thương [Gm] yêu trong cánh tay [A] này, mơ ngày [C] xưa nụ hôn nồng [A7] cháy
Đêm cô [Bb] đơn anh thấy em [C] về, đời lạnh [C7] giá buốt đôi bàn [F] chân
Đêm cô [Gm] đơn em đã đi [A] rồi, giọt mưa [A7] rớt bên hiên ngậm [Dm] ngùi.