Đời bỗng ru điệu buồn – Miên Du Đà Lạt
Đánh giá
1. Đường [Em] về một bóng đơn côi
Tình [Am] hờn nước mắt tuôn [Em] rơi
Người tình [D] ơi! Tình đã phôi pha [G] rồi
Đời bỗng ru điệu [Am] buồn, đời bỗng quên nụ [C] cười
Đôi mắt sâu đêm [B7] dài người [C] hỡi tình [B7] yêu ơi!
2. Chiều [Em] về lặng ngắm mây trôi
Đường [Am] đời hai ngã chia [Em] phôi
Người xa [D] xôi tình cũng xanh rêu [G] rồi
Tình viễn du bên [Am] trời tình thở than u [C] hoài
Tiếng lá rung hoa [B7] tàn mộng vỡ sầu trong [Em] tôi
ĐK: Ngày nào thắm tình vẫn trên [Am] đôi môi
Rồi tình [B7] chết tình khóc trong [Em] đôi tay
Người tình [D7] ơi, tình đành ôm [G] gối mộng
Rồi sầu [C] nhớ .. tình vỡ trong [B7] thiên thu
3. [Em] Đêm về lặng đứng bên [G] song
Nhớ [C] người núi gối trăng [B7] mơ
Người tình ơi héo hắt trên môi [Em] cười
Đời bỗng ru ngậm [Am] ngùi ai đã gieo tình [C] buồn
Gói kín cô đơn một [B7] đời tình hỡi người [Em] yêu ơi!