Một căn nhà mướn – Vinh Sử – Mạnh Quỳnh
Đánh giá
Một căn nhà mướn hai đứa sống [Am] chung
Sau che trước [E7] dột mà thương đậm [Am] đà
Vì ta nghèo và còn [F] trẻ nên mướn căn nhà đơn [Dm] sơ
Trong ngõ [F] tối, không đèn điện [E7] câu.
Đồng lương hàng tháng anh chẳng mấy [Am] dư
Nên không gấm [E7] lụa may áo vợ [Am] hiền
Chưa một lần cùng em dạo [F] phố sớm tối lo việc sinh [Dm] nhai
Nhưng tình hai [E7] đứa càng thêm thắm [Am] nồng.
Em [C] ơi đừng buồn vì mình thiếu [F] thốn
Chớ [Am] sầu vì anh gian [Dm] lao
Em cứ [G] lo bổn phận vợ [C] hiền.
Em [G] ơi, đời nhiều cạm bẫy điêu [C] ngoa
Em xa [Am] nhà, lỡ có bề [Em] nào
Ta thương [G] hận khóc tình dở [Am] dang.
Một căn nhà mướn hai đứa có [Am] nhau
Mong sao suốt [E7] đời nửa bước đừng [Am] rời
Dù bây giờ mình còn tay [F] trắng ta sẽ xây dựng tương [Dm] lai
Rồi cũng [E7] có căn nhà như [Am] ai.