Người Quảng dáng nâu – Phan Văn Minh

Tone

Đánh giá

 

Mẹ [Am]  sinh anh ra giữa mùa mặt [C]  trời

Một mặt trời hanh [D]  hao, phơi nâu mặt [Am]  người

Mẹ sinh em [G]  ra giữa ngày lụt [Em]  lội

Điệu hò khoan câu [D]  lí cũng chơi [F]  vơi.

 

Tuổi [Am]  thơ long đong, gánh gồng mùa [C]  màng

Bài học đầu ngây [D]  ngô trên sân trường [Am]  làng

Nghĩa mẹ ơn [G]  cha, gia tài để [Em]  lại

Giữ gìn chung trong [D]  câu nói, dáng [F]  nâu. [Am] 

 

[C]  Trẻ dáng nâu lớn [G]  lên [F]  với nương dâu ruộng [Dm]  mạ

[Am]  Hò hượi cùng sông [C]  trăng, lan [Am]  man theo [D]  sóng Trường [C]  Giang

[Am]  Ngọn tháp nâu gió [F]  hú, gọi phố nâu sông [G]  Hoài

Uống nước Thu Bồn [Em]  mà nằm nghe thác réo khe ngàn [G]  gọi

Dậy đi xem [Em]  nước non mình dài mấy núi [Am]  sông.

 

[C]  Trẻ dáng nâu bước [G]  qua [F]  tấm lưng trâu vào [Dm]  đời

[Am]  Gùi lụa bàn chân [C]  thô, ra [Am]  đi nam [D]  bắc ngược [C]  xuôi

[Am]  Lại nhớ sông nhớ [F]  bến, lại nhớ trăng quê [G]  nhà

Khi bước chân chồn [Em]  rồi từng đêm mơ khói hương [G]  nguồn cội

Một hôm men [Em]  lối quê lại về với dáng [Am]  nâu.